2023: Một năm nhìn lại

Năm 2023 trong mình chia ra làm 2 nửa: nửa khi mình ở Việt Nam và nửa khi mình ở Hungary. Mình không nghĩ năm nay là một năm quá tuyệt vời khi nhìn lại, dù có những cột mốc rất đáng nhớ xảy ra. 

Đầu năm thì mình vẫn ở Hung và cực kỳ bận rộn với việc tốt nghiệp đại học (kiểm tra miệng và bảo vệ khoá luận), rồi ngay sau đó là kết thúc công việc thực tập và chuyển ra khỏi nhà thuê để quay về Việt Nam. Thế là 6 tuần đầu tiên trôi qua nhanh như một cơn gió. Mình tạm biệt bạn bè và mong rằng sẽ gặp lại nhau khi mình có thể quay lại học Thạc sĩ.

Rồi đến những ngày ở Việt Nam. Điều quan trọng nhất mình có được trong những tháng ở nhà đấy là được gặp thường xuyên những người bạn thân nhất và được nói chuyện với các thành viên trong nhà hàng ngày. Đi rồi mới thấy thực sự có những điều mình chỉ có thể làm khi mình ở nhà trực tiếp như thế. Với bạn bè, cái ngày mình đi chăm bạn mình ốm ở bệnh viện là ngày mình nhận ra điểm tuyệt vời nhất khi sống ở nhà đấy là mình thực sự có thể quan tâm bạn bằng hành động, chứ không chỉ là lời nói hỏi han “Mày sao rồi? Mày đỡ chưa? …” nữa. Hôm đấy mưa rất to ở Hà Nội nhưng mình vẫn quyết định phải đi ra ngoài đường tìm mua cháo cho đứa bạn thân vì mình không muốn nó ở một mình trong bệnh viện cả ngày. (Lúc đấy là giờ hành chính, ai cũng bận nên cũng có mỗi mình rảnh mà qua chăm nó). Rồi với gia đình, riêng với mẹ, thì điều tuyệt vời đương nhiên trước tiên là được ở cạnh nhau, rồi sau đó sẽ là việc mình có thể để ý những điều nho nhỏ trong cuộc sống của mẹ, để giúp đỡ mẹ hoặc làm cho nó tốt hơn nếu cần thiết. Cứ mỗi lần mình chỉ ra cái gì để khuyên mẹ là cách làm mới sẽ tốt hơn thì cả hai mẹ con lại cười với nhau là không có mình nhìn ra thì mẹ cũng chả biết để làm. Những điều giản đơn như hai mẹ con đi chợ với nhau vào cuối tuần hay ngồi nói chuyện mỗi buổi tối khi cửa hàng giày của nhà mình đã vãn khách, đều khiến mình thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ lại. 

Những ngày ở nhà mình đa số chỉ dành thời gian học tiếng đức ở viện Goethe, và mình nghĩ “hội chị em” ở lớp cũng giúp mình rất nhiều trong việc có một thời gian đáng nhớ ở Việt Nam do mọi người nói chuyện với nhau rất hợp và rất vui. Đến độ có giáo viên dạy bọn mình nếu có đi qua khu bọn mình hay ngồi vào giờ ăn trưa thì sẽ ngó vào để xem mấy chị em có đang tụ tập nói cười ở đó hay không. Việc thức dậy vào buổi sáng và biết là mình sẽ đi học, mình có một mục đích, mình sẽ được gặp bạn bè, thầy cô ở lớp, rồi mình sẽ có giờ ăn trưa với các chị em trong lớp và cùng nhau vào thư viện học – những thói quen nho nhỏ suốt vài tháng hè này – là điều mình rất trân trọng.

Về nhà mình sốc văn hoá ngược cũng kha khá vì đã không ở Hà Nội từ cuối 2019. Dù có những điều vẫn vậy: đồ ăn vẫn luôn ngon tuyệt đỉnh, Hà Nội vẫn luôn đông đúc, … nhưng cũng có nhiều điều thay đổi. So với năm 2019 khi mình còn ở nhà, thẻ ngân hàng nội địa và thẻ căn cước công dân đã gắn chip, mọi người thanh toán bằng mã QR rất nhiều, đoạn đường Đại La – Minh Khai đã mở rộng xong chẳng hạn. Từ một đứa đang quen dùng phương tiện công cộng hàng ngày, về nhà một cái là mình mất … hơn 2 tháng mới thấy tự tin đi xe máy lại. 

Mình ở nhà được bảy tháng. Bảy tháng này sức khoẻ tâm lý của mình dần đi xuống do nhiều vấn đề cũ trong cuộc sống ngày trước được khơi dậy. Đây cũng là lí do mà phần lớn thời gian ở Việt Nam mình … chả muốn làm gì, chả muốn gặp ai, và cũng chả muốn đi đâu mấy. Khi mà tâm lý không ổn thì sức khỏe thể chất của mình cũng không khá hơn là mấy. Sau 3 năm rưỡi ở Hung với rất nhiều cải thiện trong việc chữa lành chính mình, mình đã rất bất ngờ khi nhận ra mình bỗng chợt quay lại mình của ngày trước, hành xử và cảm nhận như ngày xưa, như mình chưa hề có những sự thay đổi và chữa lành đáng kể như vậy suốt những năm qua. Sau những ngày tháng tưởng chừng rất dài thì mình cũng buông bỏ được nhiều điều đang kìm hãm mình trong cuộc sống, đặt giới hạn, nói “không” nhiều hơn và hiểu lại là mình cần bước tiếp để sống cho chính mình. 

Và giờ là “nửa” còn lại của năm 2023: Những ngày mình quay lại Budapest. Giữa tháng 9 mình bay lại đây và bắt đầu học chương trình Thạc sỹ. Mình thích cuộc sống của mình hiện tại, chắc một phần không nhỏ là là do ưng ý môi trường học và mình được học những gì mình thực sự yêu thích. Liên tục suốt 3 tháng liền mình chỉ tập trung vào việc học trên trường và tìm việc làm thêm. Dần dần thì mình cũng đã thiết lập lại được những thói quen cũ mà mình đã “bỏ quên” suốt thời gian ở Việt Nam: đọc sách, nghe podcast, tập thể dục. Dù để cân bằng được mọi thứ (cả các mối quan hệ cá nhân nữa) với lịch học và kiểm tra dày đặc không hề dễ dàng đến thế, mình mừng là mình đã phần nào quản lí thời gian khá ổn và cảm thấy mình đang dần trở lại là chính mình. Thời gian tới chắc chắn mình sẽ viết một bài blog về việc mình đã đăng ký học Thạc sĩ ra sao, quá trình thi tuyển thế nào và trải nghiệm của mình khi vào học vì mình vô cùng ưng ý và yêu thích ngôi trường và ngành học hiện tại.

Đến sau cùng, mình không nghĩ việc năm nào cũng cần phải là một năm thật “hoành tráng” với tất cả những mục tiêu đề ra được một dấu tích đỏ hoàn tất mới là quan trọng. Thực ra nhiều khi mình chỉ cần “sống sót” qua nó thôi, vậy là đã quá thành công, quá tuyệt vời rồi. Mình nghĩ mình của năm 2023 là vậy. Mình đã cố gắng hết sức để đi qua nó, và vậy là đủ rồi. 

“Cũng ổn thôi nếu tất cả những gì bạn làm hôm nay NĂM NAY là sống sót” – justpeachycomic

Cuối cùng thì, mình chúc tất cả mọi người một năm mới tràn nhiều sức khoẻ, niềm vui và đầy an yên. Mọi người đã và đang làm rất tốt rồi ❤️

Leave a comment